{{today.type}} {{today.low}}độ:-{{today.high}}độ: 1 Đồng Tiền Việt(VND) = {{exchange.vtc}}Nhân Dân Tệ(CNY)

Nội dung bài viết 文章内容

我的南京留学生活

Cuộc sống của tôi khi du học ở Nam Kinh

Ngày đăng:2021-03-18 17:04:50   
       

      Một ngày mùa thu tháng 9, mình đã từ Hà Nội đáp chuyến máy bay đầu tiên trong đời xuống sân bay Lộc Khẩu – Nam Kinh để sang Trường Đại học Nam Kinh Trung Quốc du học. Các bạn biết điều đầu tiên mình cảm nhận là gì không? Một cảm giác khó tả của cô gái đôi mươi, một sự phát triển mà mình không thể tưởng tượng ra, một sự rung động với trước sự diễm lệ của cảnh sắc nơi đây…Mình cũng giống như bao thế hệ bạn trẻ khác, chúng ta biết Trung Quốc qua những bộ phim cổ trang gắn liền với tuổi thơ. Trước khi đến Trung Quốc, trong trí tưởng tượng của mình thì nó là một cái nôi của văn hóa, có lẽ sẽ giống trong phim mà mình đã xem. Nhưng KHÔNG, thật sự là một sự ngỡ ngàng to đùng luôn. Sau khi lấy hành lý xong, mình lên tàu điện ngầm về trường. Lại một sự bất ngờ nữa, thật là nhiều “lần đầu tiên ”, lần đầu tiên mình được ngồi tàu điện ngầm nè.
        Về đến trường cũng là lúc trời chập tối, tự dưng trong lòng mình có một chút nhớ nhà da diết, dù gì cũng là lần đầu tiên xa bố mẹ một khoảng cách địa lý xa đến vậy mà. Mình vào làm thủ tục nhận phòng, các cô giáo ở đây thật sự đáng yêu làm mình cũng cảm thấy ấm lòng hơn, trong thời điểm lúc đó thì một cái ôm, một lời hỏi thăm đến từ người lạ cũng làm mình cảm thấy được an ủi biết nhường nào. Vừa vào đến phòng mình bật khóc. Vì cô đơn, vì nhớ nhà và vì cả chút hụt hẫng. Có lẽ là một đêm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mình đến thời điểm đó. Mình hát để quên đi sự cô đơn lúc đó, ngân nga vài ba câu quan họ để thỏa nỗi nhớ quê nhà. 4 giờ sáng mình thiếp đi. 6h30 sáng tiếng chim hót rả rích đánh thức mình dậy, lại là một buổi sáng đẹp trời giữa thu. Sau đó, mình liên lạc với gia đình, giống như bao nhiêu bậc phụ huynh khác không biết con mình ở nơi đất khách quê người như thế nào, bố mẹ mình hỏi rất nhiều, dặn dò con gái những điều mà trước đây chưa từng dặn…
       Một tuần sau đó mình quen với cuộc sống nơi đây, con người Nam Kinh thân thiện lắm. Mình thích Nam Kinh vì nó không xô bồ như Thượng Hải, đông đúc như Bắc Kinh mà nó có một sức hút lạ kì mà để ai đến đó lòng không muốn về. Nam Kinh thật sự đáng sống và đáng để du lịch. Cuộc sống nơi đây bình dị lắm, cuối tuần mình ra ngoại ô câu cá, thả diều và leo núi trải nghiệm văn hóa nơi đây.
       Nam Kinh để lại cho mình rất nhiều kỷ niệm, nhưng có lẽ kỷ niệm đáng nhớ nhất là  một lần mình đi bộ ra Hồ Huyền Vũ ngắm hoàng hôn và đi dạo. Mình là một cô gái hướng ngoại nhưng đôi khi mình muốn tìm cho bản thân một khoảng tĩnh lặng riêng trong tâm hồn. Hoàng hôn ở Hồ Huyền Vũ thực sự say đắm lòng người, không ồn ào, không bụi, mọi thứ diễn ra một cách rất tĩnh lặng. Ở đây hay có các cô các chú trung niên nhảy khiêu vũ, ánh đèn kết hợp với tiếng nhạc thật sự làm mình cảm thấy quên hết bộn bề và áp lực của học tập. Trời tối mình quét mã chiếc xe đạp công cộng để về kí túc, lúc này có tiếng rao bên đường: “酒酿,酒酿”, thật sự mình rất nghiện món này luôn cảm giác của quê hương ùa về. Câu chuyện sẽ không có gì để nói cho đến lúc thanh toán, mình hỏi chú là bao nhiêu tiền chú bảo 四块,mình thấy rẻ hơn mọi khi nên phải hỏi lại chú một lần nữa nhưng chú vẫn bảo vậy, sau khi mình quét mã xong thì chú bảo “十块不是四块” nhưng thực sự là 2 âm này chú đọc giống nhau. Đấy qua sự việc mình vừa chia sẻ thì các bạn có thể nhận ra rằng không phải người Trung nào cũng nói chuẩn tiếng phổ thông nhé, nhiều khi sang đây trông khẩu âm của họ sẽ mang chút giọng địa phương đó. Nhưng không sao đâu, các bạn hãy cứ tự tin lên vì khi chúng ta sống trong môi trường nào thì chúng ta sẽ thích nghi được .
      RING RING Vậy là mình bắt đầu năm mới, tất cả mọi thứ đều mới mẻ, trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới, môi trường mới… Một sự khởi đầu mới đang chời đợi cô gái tuổi Dần đến chinh phục.
      Mùa thu ở Trung Quốc thật đẹp, mùa tựu trường với lá vàng trước sân và lá đỏ may mắn… Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt mà năm nhất thời sinh viên đã trôi qua, nếu bạn hỏi mình có sự tiếc nuối nào không? Nếu là ngay thời điểm đó thì mình trả lời là KHÔNG hề có sự tiếc nuối nào. Nhưng nếu là bây giờ thì mình sẽ trả lời là CÓ, tiếc nuối vì không đi khám phá nhiều hơn, tiếc nuối vì không giao lưu nhiều hơn. Nam Kinh cho mình nhưng kỷ niệm đẹp, sau này tốt nghiệp chắc mình sẽ cảm thấy buồn lắm. Các bạn à, Thanh xuân chẳng hai lần thắm lại, chúng mình hãy đắm chìm trong tuổi trẻ thanh xuân, hãy một lần sống hết mình vì mai sau đây khi chúng ta trưởng thành bước vào xã hội kia chúng ra sẽ chẳng còn cơ hội mà sống hồn nhiên như vậy được nữa. Chúng mình đừng để trang sách thanh xuân của bản thân ghi lên hai chữ “TIẾC NUỐI ”.
      Mình hạnh phúc vì có cơ hội đi khám phá chân trời mới, quen biết các bạn bè quốc tế đến từ năm châu bốn biển, các bạn hãy ba-lô lên vai rồi đi đi nào, đi trải nghiệm, đi khám phá mãi mãi đừng để bước chân của mình dừng lại... 
                                                                                     Bài / Ảnh   Đỗ Thị Ngọc Yến
                                                                                       ( tạp chí Hoa Sen)